XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 21

 Chương 80. Mạn Hà.

 "Mạn Hà." Vương Hạo Lan kinh ngạc nhìn nàng, lòng có chút thắt "Nàng đã nghe thấy hết rồi sao?"
 "Ân. Thần thiếp đã nghe hết." Mạn Hà bình thản đáp "Thiếp hy vọng được nhìn thấy ngài lần cuối."
 Hoa Thủy Tiên sửng sốt, nhíu mày suy tư.
 "Mẩu thân." Vương Bạch Trần nắm chặt lấy tay Mạn Hà lo lắng gọi. Mạn Hà ôn nhu vỗ hắn, nàng nói "Giúp ta chăm sóc mọi người. Nhất là đại tỷ ngươi."
 "Ân." Vương Bạch Trần gật đầu đáp ứng. Mạn Hà yên tâm mà thở dài nhìn hắn, lại nhìn Vương Hạo Lan nàng run run hỏi "Ngài sẽ chờ ta đi?"
 "Không biết. . ." Vương Hạo Lan khẽ nhắm mắt lại. Ê, sao ngươi tuyệt tình quá vậy hả? Mọi người mắng trong lòng. Mạn Hà dường như cũng biết rằng hắn sẽ nói như thế nên nàng cũng không giận không buồn, nàng cười thật ôn nhu.
 "Thần thiếp xin cáo lui." Mạn Hà cung kính lui đi ra. Vương Hạo Lan "ân" một tiếng chuẩn nàng đi, không ai biết dưới tay áo hắn nắm chặt khớp tay đều trắng đi rồi. Đi ra khỏi cung điện, Mạn Hà ôm mặt khóc nức nở một hồi lâu.
 Dưới ánh trăng phiêu vĩ dần bị mây đen che phủ, nữ nhân sắc mặt lạnh lùng bước đi, bên lưng nàng còn đeo thanh kiếm màu bạc bích. Đi sau nàng là một đám hắc y nhân, một mảnh bóng đen toát ra sát khí.
 "Đã đến rồi ư, quý phi Mạn Hà?" một giọng nữ nhân sắc bén lạnh lùng đầy châm chọc. Nữ nhân rút thanh kiếm ra, mặt trầm cười "Ngu ngốc. Ngươi tưởng ngươi là ai mà nói giọng điệu như thế với bổn quý phi ta hả?"
 "Mạn Hà tiểu thư." nam nhân có vết sẹo trên mặt cung kính gọi. Nữ nhân đeo mặt nạ hừ lạnh, Mạn Hà nhìn nam nhân kia liền ánh mắt rung động ngay. Giọng nàng run run "Là ngươi sao, Heriko?"
 "Vâng." Heriko Mã cung kính đáp "Tiểu thư vẫn như trước lạnh lùng nhưng giàu xúc cảm với xung quanh. Tiểu thư, nhi tử của ngài rất tuấn rất giỏi."
 "Heriko. . ." Mạn Hà hạ mắt, thân thể bắt đầu thủ thế tấn công "Đáng tiếc đám nam nhân ở Maleadat không bằng ở đây nam nhân, trừ ngươi ra Heriko."
 "Mạn Hà Tiểu thư. . ." Heriko Mã nhíu mày muốn nói tiếp thì Maleadat Mỹ cắt đứt. Nàng quát lớn "Đúng là đầu óc dỏm mà! Ngươi không có biết gì thì đừng có nói lung tung!"
 "Im đi! Maleadat Mỹ, ngươi vẫn chứng nào tật ấy mà!" Mạn Hà mắng to. Maleadat Mỹ đỏ mắt tức giận, nàng rút ra một chiếc roi bạc bích hơi giống thanh kiếm của Mạn Hà. Maleadat Mỹ cười lạnh "Đã như thế thì đừng trách ta!"
 Dứt lời, nàng vung roi. Mọi người lập tức né tránh đi, chiếc roi bạc bích kia nhìn rất đẹp mắt và trông nhẹ nhàng nhưng thật ra lại rất nặng khủng bố lại có thể tiết độc ra. Nếu bị nó đánh trúng không bị tan xương nát thịt thì cũng là bị độc chết, tóm lại đều chỉ có con đường chết. Mạn Hà tróc vỏ kiếm ra lộ thanh kiếm màu bạc bích lấp lánh tuyệt đẹp dưới ánh trăng, nàng cười rộ tươi nhìn Maleadat Mỹ. Như đã dự đoán trước rằng Maleadat Mỹ sẽ sử dụng roi bạc bích nên nàng đã dùng thanh kiếm bạc bích cùng xuất xứ công dụng giống nhau nhưng lợi hại vô cùng.
 Ầm ầm tiếng va chạm, máu tươi vung vãi cây cối ngã đổ. Hai thân ảnh nữ nhân hòa nhau đánh giết, mắt đều đỏ hung toát khí tức nhìn chằm chẳm nhau.
 "Thật lợi hại." Hoa Thủy Tiên cùng Mạnh Thi lén lút đi theo, mắt vừa thấy cảnh này đều cảm thán a. Mạnh Thi mắt chăm chú hai vật màu bạc bích hoàn mỹ lóe sáng dưới ánh trăng thơ mộng. Hắn hơi nhếch môi cười "Nhìn đi Thủy Tiên, chiếc roi bạc bích."
 "Roi bạc bích?" Hoa Thủy Tiên hoàn hồn nhìn theo hướng hắn chỉ. Quả thật đúng là hoàn mỹ hai bảo vật nho nhỏ đáng yêu a, đặc biệt là chiếc roi bạc bích mỹ lệ kia. Hoa Thủy Tiên nuốt nước miếng ực ực, mắt khát khao chiếc roi bạc bích đó. Thật giống sợi xích đỏ Huyết Xích Nguyệt của mình a.
 "Thi, còn thanh kiếm?" Hoa Thủy Tiên hỏi Mạnh Thi lại nhìn thanh kiếm bạc bích trên tay Mạn Hà, nàng trầm ngâm "Hai món đó là một đôi nha."
 "Đúng vậy." Mạnh Thi gật đầu. Hai mắt lóe sáng hung quang, miệnh nhếch môi cười tà mị "Cùng chiến đấu đi."
 "Ân." Hoa Thủy Tiên vui vẻ đáp ứng. Uy uy, hai người có biết là hai người đang thực hiện âm mưu "cướp đoạt" tài sản người khác a.
 Xoẹt! Mạn Hà chém đứt mảnh tay áo Maleadat Mỹ, hốt hoảng Maleadat Mỹ né tránh đi tay áo phải bị rách một đường dài lộ ra tuyết trắng da thịt. Tức giận, Maleadat Mỹ vung roi hóa chiều, Mạn Hà đồng tử chợt co rút lại.
 Ầm! Một tiếng nổ vang, mù mịt khói bụi bay khắp nơi. Loang lổ bóng người in dưới ánh trăng phiêu vỹ, tiếng thở gấp hỗn loạn dồn lại.
 "Hô hô. . . sém tí nữa là. . ." Mạn Hà đứng trên cành cây thở dốc, người toát mồ hôi lạnh buốt.


Chương 81. Mạn Hà hay là Maleadat Du?

 Xoẹt! Mạn Hà chém đứt mảnh tay áo Maleadat Mỹ, hốt hoảng Maleadat Mỹ né tránh đi tay áo phải bị rách một đường dài lộ ra tuyết trắng da thịt. Tức giận, Maleadat Mỹ vung roi hóa chiều, Mạn Hà đồng tử chợt co rút lại.
 Ầm! Một tiếng nổ vang, mù mịt khói bụi bay khắp nơi. Loang lổ bóng người in dưới ánh trăng phiêu vỹ, tiếng thở gấp hỗn loạn dồn lại.
 "Hô hô. . . sém tí nữa là. . ." Mạn Hà đứng trên cành cây thở dốc, người toát mồ hôi lạnh buốt.
 "Hừ." Maleadat Mỹ hừ lạnh vung roi lên. Mạn Hà nhanh chân di chuyển sang bên khác, ầm ầm, những hố đen nhỏ lõm lõm đầy trên mặt đất. Heriko Mã từ lúc bắt đầu đến giờ đứng ngoài xem, lòng hắn lo lắng như lửa đốt. Hai vị tiểu thư của hắn đang đánh nhau, a ha, làm sao đây? Bên nào cũng biện minh đại lý do nào đó rồi chém giết nhau, hắn thật đau đầu a.
 Muốn can ngăn sao? Không không, hắn sẽ bị hai vị tiểu thư thù mất.
 "Xem ra ta đến muộn nhỉ?" Bạch Kiều Lam đánh cái ngáp đứng bên cạnh Heriko Mã.
 "Ngươi đi đâu mà giờ này mới đến hả?" Heriko Mã hừ hừ vài tiếng hỏi. Bạch Kiều Lam sửa sang y phục ngay ngắn, nàng cười "Đi tìm một nửa của mình."
 Heriko Mã: ". . ." một nửa của ngươi chết quách từ lâu rồi.
 Bạch Kiều Lam rút kiếm ra, mắt nháy vài cái, làm tạo hình cô gái kiếm sĩ dễ thương "Ở đây rất chán nha. Heriko Mã, cùng ta nhào vào trận chiến đi. Ha ha, sẽ rất thú vị đó."
 Heriko Mã ngửa mặt thở dài ". . . Được."
 Trên cây cổ thụ, có hai tên hắc y đang run rẩy vì phấn kích. Hoa Thủy Tiên hưng phấn nắm chặt sợi xích đỏ của mình, Mạnh Thi mặt lạnh nhưng toát ra chút ôn nhu trên tay phát ra hỏa lam. Hai người liếc mắt nhau ra hiệu, đã đến lúc ra mặt rồi.
 Ầm ầm! ! ! Một mảnh hỗn độn mới lại bắt đầu tiếp diễn. . .
 Tại cung điện.
 Hoa Kiểu Lam, Ái Trân và Vương Hạo Lan cùng nhau xem đống tư liệu về Mạn Hà do thuộc hạ của mình gửi tới. Ái Trân vẻ mặt ngơ ngác cầm tư liệu quơ quơ đến trước mặt Hoa Kiểu Lam, hắn chán nản hỏi "Theo tư liệu thì quý phi Mạn Hà không phải là người ở đây, từ ngoại nhân đến nha. Là đảo Maleadat. Tiếp đó?"
 Hoa Kiểu Lam chụp lấy tư liệu, mặt đầy vẻ tức giận "Nga, vậy ngươi có biết là nàng ta là Maleadat Du không?"
 Ái Trân làm bộ nghi hoặc "Maleadat Du là ai?"
 Hoa Kiểu Lam "Ngươi..." ngươi giả bộ rất khá đấy, hừ hừ.
 Vương Hạo Lan đang chống cằm nghe hai tên đối diện bình luận ồn ào ồn ào, bỗng hắn mở mắt ra nói "Không phải là Mạn Hà, cũng không phải là Maleadat Du."
 Ái Trân, Hoa Kiểu Lam mắt tròn vo tỏa sáng nhìn hắn "Là sao?"
 Vương Hạo Lan thần bí trả lời "Tự tìm hiểu đi."
 Orz! Không biết từ nói đại đi còn giả vờ ta đây giỏi lắm nữa chứ!
 Hoa Kiểu Lam cắn răng cố nén cảm xúc muốn đánh người thế mà cái tên kế bên Ái Trân xoa mặt làm cái bộ dạng ủy khuất đầy khó chịu. Thật muốn đánh!
 "Vậy quý phi Mạn Hà của ngươi có liên quan gì đến Maleadat Du?" Ái Trân hỏi. Hoa Kiểu Lam giật mình nhìn hắn, à há, chẳng lẽ tên này thông minh đột xuất. (cái gì thông minh đột xuất chứ? =.= )
 Vương Hạo Lan nhắm mắt lại, thẳng thắn trả lời "Không biết."
 Orz! Vậy cũng hỏi (nói) được sao ? ! !
 Nếu Mạn Hà là Maleadat Du thì Mạn Hà tức là tỷ tỷ của Maleadat Mỹ. Họ là hai tỷ muội ruột!
 Trong một khu rừng cách đó không xa, mỹ lệ phong cảnh lấp lánh dưới tia nắng mai. Cành lá đọng sương mù đọng lớp tuyết nhẹ đẹp, soi dịu dưới tia nắng vàng. Đóa hoa thi nhau đua trăm hỏi nở, bướm xinh bướm bay đậu phất phới. Róc rách âm thanh dễ nghe của tiếng suối trong, ngân nga khúc đàn tranh vang dụ ngọt lòng người.
 Có một nữ nhân hồng y đàn tranh ở giữa rừng hoa, tuyệt sắc dung mạo soi chiếu ban mai, môi đào anh ngọc. Thon dài trắng mịn bàn tay vân vê cây đàn, khẽ phát ra âm thanh ngọt ngào. Tóc nàng dài đẹp búi cao cài một đóa hoa mẩu đơn xinh đẹp, mi dài uốn lượn như sóng gợn. Khẽ chớp nhẹ lung linh, đôi mắt đỏ tươi mê hồn đầy ngây thơ xuất hiện. Bướm xinh bướm bay múa xung quanh nàng đùa vui tạo nên một phong cảnh động lòng người khó quên đi.
 "Hoa Mẩu Đơn." một giọng nam nhân từ xa gọi. Nữ nhân ngẩn đầu lên, ôn nhu ý cười đáp "Ân, ta ở đây Mạch Ưng."
 "Hóa ra là ở đây. Tâm trạng rất cao hứng phải không?" nam nhân tuấn tú nho nhã gương mặt, lạnh lùng giọng nói nhưng lại có chút ôn hòa. Nữ nhân nghe thế liền cười duyên "Sao ngươi lại nói thế? Ta vẫn chưa tìm tam tỷ hòa tam tỷ phu tương lai cơ mà!"
 "Ha, ta xem ra là nàng đang biện minh."
 "Gì chứ? Ở mùa đông như thế này thì hiếm thấy phong cảnh như thế này đấy." Hoa Mẩu Đơn đứng dậy nói.


Chương 82. Hoa Mẩu Đơn hòa Mạch Ưng.

 "Ha, ta xem ra là nàng đang biện minh."
 "Gì chứ? Ở mùa đông như thế này thì hiếm thấy phong cảnh như thế này đấy." Hoa Mẩu Đơn đứng dậy nói.
 "Thế. . ." Mạch Ưng trầm ngâm ". . .nữ nhân bị thương kia ở đâu ra vậy? Nàng tính ra sao?"
 "À, ta vừa nhặt được nàng ở trong khu rừng bị cháy đen hết. Ai, thật kỳ lạ a." Hoa Mẩu Đơn nhíu mày tưởng tượng lại lúc mình gặp được nàng. Lúc đó, một mảnh rừng xanh thiêu rụi trong biển lửa, nóng cháy hơi thở nuốt chửng lấy. Nàng sửng sốt giây lát nhìn khu rừng bỗng dưng bị chìm trong ngọn lửa, cứ tưởng sẽ không có việc gì nên định bỏ qua. Nàng thấy một nữ nhân người đầy máu nằm dưới tán cây bị cháy rơi lốm đốm những vần lửa nhỏ đẹp mắt.
 "Nàng ta chắc có quan hệ với tam tỷ của nàng." Mạch Ưng liếc nhìn ngôi nhà tranh đang chứa nữ nhân kia. Hoa Mẩu Đơn ngạc nhiên hỏi "Tại sao?"
 Mạch Ưng: "Trên tay của nàng có hằn lên vết đỏ của sợi xích. Tam tỷ của nàng cũng sử dụng sợi xích."
 Hoa Mẩu Đơn: "Nhưng... Trên đời này đâu có phải chỉ có mình tam tỷ, rất có thể là người khác thì sao?"
 Mạch Ưng: "Ta từng lĩnh giáo qua Xích Huyết Nguyệt của tam tỷ nàng. Vết thương tái đỏ như máu, quanh vết thương có chút đốm đen máu ứa đọng có độc. Tùy vào người sử dụng gây ra thương tích cho người khác có thể nặng hơn thế này. Nữ nhân kia thật may mắn a, không chết cháy cũng không chết dưới Huyết Xích Nguyệt."
 Hoa Mẩu Đơn ồ lên: "Đúng là may mắn thật."
 Mạch Ưng trầm ngâm: "Chúng ta vào xem nàng đi, biết đâu có thể hỏi được tin tức của tam tỷ nàng."
 Hoa Mẩu Đơn: "Oa, Mạch Ưng ngươi đã phá kỷ lục nói nhiều nhất trong ngày nha."
 Dứt lời, Hoa Mẩu Đơn vỗ tay hoan hô còn Mạch Ưng thì á khẩu. Đi vào trong phòng, hai người thấy nữ nhân kia đã tỉnh ngơ ngác nhìn xung quanh. Nữ nhân thấy họ liền biết ngay là ân nhân cứu mạng, nén cơn đau, nữ nhân xả ra nụ cười "Cảm ơn."
 Hoa Mẩu Đơn vui vẻ trả lời "Không cần nói như thế đâu. Hì hì, đây lá việc nên làm mà."
 Mạch Ưng nhìn nữ nhân kia hỏi "Ngươi là ai? Tại sao bị thương như thế?"
 Hoa Mẩu Đơn: ngươi biết rõ còn hỏi dư thừa 1 câu a, nhưng lại đúng 1 câu a.
 Nữ nhân nhìn họ lại nhìn vết thương của mình liền cười nhạo chính mình. Nữ nhân hơi cúi thấp đầu trả lời "Ta là Mạn Hà. Vết thương của ta do một vị công chúa tên là Hoa Thủy Tiên ban tặng."
 Quả nhiên là thế! ! !
 Hai người liếc mắt nhau gật đầu, Hoa Mẩu Đơn suy nghĩ giây lát hỏi "Nàng kia là tam tỷ của ta."
 Nữ nhân kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn, miệng chua xót cười "Hoa Thủy Tiên làm tam tỷ ngươi? Ha ha. . . Vậy. . . Vậy các ngươi muốn làm gì nào? Giết ta sao?"
 Hoa Mẩu Đơn vẻ mặt lo lắng mà lắc đầu. Mạch Ưng thản nhiên lạnh lùng đáp "Hừ. Giết ngươi? Giết chỉ tổn bẩn tay, lãng phí thời gian hòa sức lực."
 Mạn Hà nghe thế lại cúi thấp đầu, mắt nàng mong lung nhìn. Không biết nàng ta suy nghĩ điều gì mà cười to, Mạn Hà chậm rãi vuốt tóc "Các ngươi...muốn tìm nàng sao? Nếu là vậy hãy cùng về cung điện hoàng thất."
 Hoa Mẩu Đơn cùng Mạch Ưng nhìn nhau, lại nhìn Mạn Hà gật đầu đồng ý. Mạn Hà thấy thế liền cười tươi, trong lòng từng đợt cười xảo xá. Món nợ nhất nàng phải nhất định lấy lại, Hoa Thủy Tiên.
 Áng sáng mặt trời chói chang chiếu trên nền cỏ xanh, ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu lấy, ẩn hiện đôi lúc vài bông tuyết rơi. Xòe bàn tay đón lấy, lạnh lẽo từ bông tuyết truyền đến bị hơi ấm bàn tay làm tan đi. Chớp mắt nhìn lên trời, nhẹ nhàng mây trắng trôi bay bồng bềnh. Không từ đâu, xuất hiện trên trời một đàn chim én tung tăng lượn vòng báo hiệu mùa xuân sang.
 "A, nhanh thật. Mới đây đã gần hết mùa đông rồi, a, xem ra năm mới ta đón xuân ở thế giới này lần thứ 2 sắp bắt đầu. Ha, nhưng không còn có cái cảm giác vắng vẻ nữa a."
 Hoa Thủy Tiên nhắm mắt lại cảm thán. Này a, hy vọng là gặp may mắn a. Tay hơi sờ xuống bên người có chiếc roi bạc bích, đây là chiến lợi phẩm mình và Mạnh Thi giành được. (Mạnh Thi đang giữ thanh kiếm bạc bích.)
 Tình hình lúc đó...thật không biết phải nói như thế nào nữa. Hai bên giao chiến dữ dội! Nàng hòa Mạnh Thi thách đấu Maleadat Mỹ hòa Mạn Hà giao dịch nếu thắng sẽ lấy bảo vật của đối phương. Cứ tưởng là sẽ không đồng ý nhưng họ lại đồng ý, kết quả là... Bên nàng thắng nhưng Mạnh Thi bị thương, bên kia cũng bị thương nhưng rất nặng. Maleadat Mỹ được Heriko Mã hòa Bạch Kiều Lam đưa đi, Mạn Hà ấm ức rải thứ bội kỳ lạ làm cháy cả khu rừng không biết sống chết. Nàng muốn cứu Mạn Hà! Tại sao ư? Là đồng tình người cùng hương...

Chương 83. Cười nhẹ.

 Tình hình lúc đó...thật không biết phải nói như thế nào nữa. Hai bên giao chiến dữ dội! Nàng hòa Mạnh Thi thách đấu Maleadat Mỹ hòa Mạn Hà giao dịch nếu thắng sẽ lấy bảo vật của đối phương. Cứ tưởng là sẽ không đồng ý nhưng họ lại đồng ý, kết quả là... Bên nàng thắng nhưng Mạnh Thi bị thương, bên kia cũng bị thương nhưng rất nặng. Maleadat Mỹ được Heriko Mã hòa Bạch Kiều Lam đưa đi, Mạn Hà ấm ức rải thứ bội kỳ lạ làm cháy cả khu rừng không biết sống chết. Nàng muốn cứu Mạn Hà! Tại sao ư? Là đồng tình người cùng hương...
 Quả thật là, không phải là Mạn Hà cũng không phải là Maleadat Du!
 Hoa Thủy Tiên ngẩn đầu thở dài, bỗng dưng nàng quay đầu lại nhìn. Một nam nhân tử y đứng dưới tán cây anh đào, nàng ngạc nhiên khi thấy rõ gương mặt người đó. Là Vương Hạo Lan!
 "Làm sao vậy?" Hoa Thủy Tiên nhanh chóng tiến đến cẩn thận hỏi. Vương Hạo Lan quay đầu nhìn nàng, tay nhẹ sờ lên thân cây đào, môi hơi gợi lên một nụ cười nhạt. Hắn ánh mắt mong lung nhìn như là nhìn thấy thứ gí đó trong ký ức "Lần đầu tiên. . . Ta gặp Mạn Hà cũng là dưới gốc cây anh đào."
 "Mạn Hà sao. . ." Hoa Thủy Tiên chậm rãi nói. Hóa ra tên Vương Hạo Lan này đang nhớ đến nàng.
 "Nhớ sao?" Hoa Thủy Tiên hỏi.
 ". . .có chút thôi."
 "Nha, thật không đó?" tên này thẹn thùng a. (hắn mà biết thẹn thùng thì heo nái cũng biết leo cây =.=)
 ". . .ân." Vương Hạo Lan tránh đi ánh mắt soi mói của Hoa Thủy Tiên. Hít thở thật sâu, hắn mỉm cười thật tươi thâm ý nhìn nàng "Nha, Thủy Tiên! Sao nàng ra đây vậy? Mạnh Thi đang bị thương thế mà nàng chạy đi chơi ở đây tán dóc với ta. Để Mạnh Thi hắn biết được là chết đấy nha."
 Uy uy! Sao ngươi thay đổi 180 độ nhanh đến thế hả ? Còn dám nói lung tung trước mặt ta nữa! Hừ, muốn chết! Uổng công hồi nãy ta đồng tình ngươi. . .
 Hoa Thủy Tiên trong lòng từng đợt thủy triều bất mãn trừng mắt nhìn hắn. Vương Hạo Lan sờ tóc cười cười, chợt nghe thấy một âm thanh lạ truyền đến.
 Leng Keng!
 Hoa Thủy Tiên ngơ ngác giây lát, đợi nàng hồi phục bị người ta ôm chạy đi. Từng đợt gió lạnh thổi xé vào tê buốt, nàng nheo mắt lại nhìn phía sau có rất nhiều tên hắc y nhân đằng đằng sát khí vác kiếm theo đuổi giết.
 "Có chuyện gì vậy? Tại sao lại. . ." Hoa Thủy Tiên nóng vội hỏi, tay thuận tiện nhéo vai hắn. Tên chết tiệt này ôm chặt quá! Đáng ghét! "Buông ra!"
 "Đợi tới nơi an toàn ta sẽ buông."
 "Không cần, buông."
 ". . ."
 "Uy! Ngươi làm gì đó? Sao tự dưng trói ta lại?"
 ". . ."
 "Ehhh! ! ! Mau thả ta ra! ! ! !"
 ". . ."
 "Ahhh! ! ! Ta sátttt! ! !"
 Vương Hạo Lan lau mồ hôi thở gấp ''Xong rồi."
 Hoa Thủy Tiên bĩu môi "Sao không sớm hả? Làm sao sợ hết hồn, loạn tưởng đây nè."
 Hừ! Dám lấy nàng làm bia cột "chơi nhảy dây" với mấy tên hắc y nhân. Nhìn tay bị hằn vết thừng, mắt nàng hóa đỏ nhưng rất nhanh trở lại bình thường con ngươi màu đen.
 "Không thèm quan tâm ngươi." Hoa Thủy Tiên hừ hừ mấy đi mất tiêu. Vương Hạo Lan không nói gì chỉ nhìn bóng nàng, trống vắng một mình hắn đứng xung quanh hắc y nhân bị hạ gục. Im lặng xoay người, hắn chậm rãi lên tiếng "Mạn Hà?"
 Vụt! Một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn, là một nữ hắc y xinh đẹp. Nữ nhân này không ai khác chính là Mạn Hà. Mạn Hà mắt thâm tình nhìn hắn, má hơi ửng hồng cùng đôi mắt đỏ hoe. Nàng cười nhạt "Đã lâu không gặp rồi, Hạo Lan."
 "Ân."
 "Hạo Lan. . ."
 "Lần trước may mắn sống, lần này muốn trả thù?"
 "Quả thật là. . ."
 Mạn Hà nắm chặt tay, lòng tràn đầy phức tạp khiến đầu nàng điên loạn. Nàng mấp máy đôi môi muốn nói lại không nói lên lời, mãi một hồi lâu nàng mới lên tiếng.
 "Trước thì có muốn nhưng giờ thì không muốn." Mạn Hà đặt tay lên ngực "Thật đau."
 ". . .muốn tử?" Vương Hạo Lan nhíu mày hỏi. Mạn Hà sửng sốt sau lại cười thì thầm. Nàng chắp hai tay đặt trước ngực, tươi cười gật đầu "Mạn Hà hy vọng được ở bên ngài lần cuối."
 Dứt lời, nàng bị Vương Hạo Lan ôm lấy vào lòng. Ấm áp xoay quanh khiến nàng mê luyến không muốn buông tay nhưng tử thần lại ép nàng đi. Vết thương do Xích Huyết Nguyệt kia gây ra cứ tưởng nhẹ lắm nhưng hóa ra lại nặng như thế, bên ngoài ngụy thương nhẹ bên trong thương ăn mòn dần. Trái tim đau nhói khi biết được sự thật, mình không thể được ở bên người ấy và chỉ biết lặng lẽ khóc thầm. Vang vọng khúc hát loài chim nhỏ trong sáng, dịu dàng nắng chan hòa như là lời tạm biệt.
 Cách đó không xa, một nữ nhân nép dưới tán cây nhìn bọn họ. Xinh đẹp gương mặt lại hiện lên nét tươi buồn, nén lòng không được rưng rưng lặng thầm rơi lệ.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .